Lão già mê đọc truyện tình là một cuốn sách đáng đọc. Cuốn sách là một áng văn ca ngợi thiên nhiên và dạy ta biết cách trân trọng những gì thiên nhiên ban tặng. Nó cũng là một bản án tố cáo những việc làm xấu xa của con người đối với môi trường, những việc họ coi là văn minh, là giúp nhân loại phát triển. Nhưng thực chất, họ chỉ đang làm vì lợi ích cá nhân. Sau đây là review chi tiết cuốn sách này, mời bạn đọc cùng theo dõi.
Tác giả: Luis Sepúlveda
Thể loại: Tiểu thuyết
Năm xuất bản: 2020
Số trang: 184
Về tác giả
Luis Sepúlveda sinh năm 1949, ông là nhà văn, nhà báo, đạo diện và là nhà cách mạng nổi tiếng của Chile. Ông được biết đến như một ngôi sao sáng trên nền trời văn học thế giới bởi ngòi bút chuyên về nhân cách và giá trị con người.
Cách viết của ông luôn rất giản dị nhưng vô cùng truyền cảm, mang đến cho đọc giải những bài học sâu sắc. Vì lẽ đó, ông được mệnh danh là người kể chuyện ngụ ngôn cho mọi lứa tuổi, thu hút độc giả trên toàn thế giới.
Cuốn sách Lão già mê đọc truyện tình tựa gốc là Un viejo que leia novelas de amor ra mắt độc giả năm 1989 là cuốn tiểu thuyết đầu tay và cũng là tác phẩm nổi tiếng nhất của Luis Sepúlveda. Cho đến nay tác phẩm đã được xuất bản qua hơn 60 ngôn ngữ.
Tác phẩm được trao giải thưởng văn học Tigre Juan danh giá của Tây Ban Nha và được chuyển thể thành bộ phim cùng tên nổi tiếng vào năm 2001 với sự góp mặt của diễn viên từng đoạt giải Oscar – Richard Dreyfuss.
>> Có thể bạn quan tâm: 5 Cuốn Sách Nên Đọc Trong Đời
Lão già mê đọc truyện tình là một câu chuyện ngắn kể về một người đàn ông tên là Antonio Jose Bolivar sống tại một thị trấn nhỏ bé vùi sâu trong lòng rừng nhiệt đới cùng với vợ. Nhưng sau khi bà qua đời vì bệnh, lão đã sống nhiều năm trong rừng cùng những người thổ dân da đỏ Shuar. Họ đã dạy cho lão mọi thứ về rừng, dạy lão cách sống hòa hợp với thiên nhiên, họ chấp nhận cho lão được tham gia những lễ nghi đặc biệt của họ, mời lão thử natera, thứ rượu gây ảo giác như thuốc phiện. Lão giờ đây trông giống như một người thổ dân nhưng không phải thổ dân.
Cuộc sống trong rừng rậm của ông cũng kết thúc sau cái chết của Nushimo – một người thổ dân dũng mãnh. Cuộc đời của Nushimo kết thúc bởi viên đạn của một nhóm người đi tìm vàng, lũ da trắng mọi rợ đã phá nát mọi thứ ngăn cản con đường làm giàu của chúng và Antonio Jose Bolivar chính là người duy nhất hiểu người da trắng, phải có trách nhiệm trả lại ân huệ cho những người Shuar bằng cách giết chết những kẻ đã nổ súng kia. Antonio sau cũng bị những người thổ dân đó từ bỏ, họ đã chọn cách đẩy lão ra khỏi cuộc sống của họ. Lão có thể qua nhà họ nhưng không được dừng lại.
Cuộc đời của lão luôn đầy những hành trình khó khăn, luôn bị thử thách, sống yên ổn rồi lại phải đấu tranh và thử thách. Lão biết đọc nhưng đánh vẫn rất chậm với cặp mắt còn chẳng tin tưởng, song lão vẫn có thể đọc. Lão say mê việc đọc, lão quyết tâm tìm ra thứ để đọc, và lão đã chọn tiểu thuyết tình yêu với những nhân vật đau khổ nhưng kết thúc có hậu để lấp đầy khoảng trống trong mình.
Lão già rồi, lão không muốn gì hơn là được ở trong túp lều nhỏ với những câu chuyện tình yêu của mình. Nhưng cuộc đời luôn biết trêu đùa lão. Một ngày nọ, những người thổ dân Shủa mang đến xác của một gã đàn ông chết. Tên xã trưởng ngay lập tức kết án cho những người Shuar, ông cho rằng họ đã giết gã kia bằng một nhát dao rừng. Nhưng Antonio Jose Bolivar thì biết rõ ai là kẻ giết người. Những vết cào, mùi nước đái đã khẳng định đó là một con báo cái. Một con báo cái giết người vì trả thù.
Lũ thợ săn da trắng đã bắn chết lũ con non của nó, làm thương con đực, khiến nó trở nên điên dại trong đau đớn. Sự ngôn ngoan, nhanh nhẹn với những móng vuốt sắc lẹm của nó liên tục gửi đến hàng loạt xác người mới, tả tơi, đầm đìa máu me. Không khí sợ hãi bao trùm cả cánh rừng. Khi con thú hoang dã ấy đã quen cách thịt người thì sự thù hận càng thôi thúc nó đòi lại những đứa con của mình từ con người.
Là một tay thợ săn thực thụ, lão bắt buộc phải tham gia vào cuộc truy lùng con báo. Cuộc chiến sẽ nhanh chóng diễn ra và đã định là một cuộc chiến không công bằng. Cả 2 bên đều có những động cơ riêng của mình và kết cục chắc chắn sẽ có một bên phải bỏ mạng. Lão đã hạ gục con báo bằng 2 phát đạn. Cuộc chiến kết thúc nhưng không có một ai chiến thắng. Tâm trí lão tràn ngập tội lỗi, xấu hổ, lão cảm thấy bản thân thật hèn hạ vì đã dùng chính khẩu súng đại diện cho tội ác của người da trắng để giết chết con vật đáng thương đó. Lão thả xác con báo trôi theo dòng sông để nó có thể tới những nơi chưa ô nhiễm bởi người da trắng và vứt bỏ khẩu súng – thứ đáng phỉ nhổ nhất trong tất cả những gì thế giới đã làm ra.
Lão quay về túp lều của mình và đắm mình trong những câu chuyện tình yêu. Chính những cuốn sách ngôn tình đó đã giúp lão quên đi sự tàn bạo của con người, quên đi những nỗi đau mà rừng già phải gánh chịu.
Câu chuyện trong cuốn Lão già thích đọc truyện ngôn tình như một lời cảnh báo về tương lai. Trong đó, cuộc đời của Antonio Jose Bolivar chính là đại diện cho một mốc thời gian, đó là quá khứ, hiện tại và tương lai. Quá khứ là khi lão còn là một người nông dân với cuộc sống nghèo đói. Hiện tại là thị trấn, nơi hắn sống với tư cách một người nhập cư cũng trong hoàn cảnh nghèo đói nhưng cố gắng thiết lập lại các hoạt động nông nghiệp nhưng cũng không kéo dài được . Và rừng rậm là nơi lão thuộc về, là tương lai của lão nhưng tương lai ấy không ổn định. Những cánh rừng bị đốn, những con thú dần biến mất. Và khi sự tàn phá đạt đỉnh điểm, tự nhiên hoàn toàn mất cân bằng thì tương lai đen tối của rừng cũng chính là tương lai của con người. Yêu rừng chính là yêu bản thân, yêu cuộc sống của chính mình và mọi người xung quanh.