Chúng ta đã từng nghe rất nhiều câu chuyện tình cảm nhưng có lẽ chuyện tình cảm giữa con người và robot thì có vẻ hiếm. Cuốn tiểu thuyết Iris những ngày mưa của Takeshi Matsuyama, Hirasato sẽ khai thác loại tình cảm hiếm có này. Hãy cùng khám phá câu chuyện cảm động đó qua bài review sách sau đây.
- Thể loại: Tiểu thuyết
- Tác giả: Takeshi Matsuyama, Hirasato
- Phát hành: 25/11/2019
- Số trang: 336
- Nhóm tuổi: 16 trở lên
Iris những ngày mưa là tác phẩm truyện vượt qua vòng 4 của Giải thưởng tiểu thuyết Dengeki lần thứ 17 ở Nhật Bản. Tựa cuốn sách được thiết kế trông như các dòng chữ bị rè, dữ liệu chập chờn, đúng chất một tác phẩm viết về robot.
Bìa sách với tông nền trắng, được tô điểm bởi những đốm tròn màu xanh da trời tạo cảm giác thanh khiết, như những gợn sóng trên mặt nước những ngày mưa rơi. Chính giữ bìa truyện là hình ảnh một cô bé chừng 15 tuổi đang mặc bộ trang phục hầu gái màu hồng rất dễ thương đang ôm trong lòng nửa trên của một con robot đã bị lìa thân. Em đang nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng nhưng trong đôi mặt lại chất chứa những nỗi buồn, tâm tư mà em luôn che dấu.
Iris Những Ngày Mưa là tác phẩm cực kỳ xuất sắc vẽ nên một thế giới tương lại có robot và con người. Tác giả đã khắc họa rõ nét những tâm tư, tình cảm của robot một cách chân thật và sinh động. Đồng thời cho thấy sự lạnh lùng, vô cảm, tàn ác của con người.
Đây quả là một tác phẩm hay về lẽ sống, về định nghĩa hạnh phúc của robot và con người. Xứng đáng vượt qua 4 vòng của Giải thưởng tiểu thuyết Dengeki lần thứ 17 tại Nhật Bản.
Iris Rain Umbrella – tên của một robot gia dụng. Iris được tạo ra từ một bản sao của người khác, từ ngoại hình đến tên tuổi đều giống y như đúc. Nhưng xót xa rằng, Iris chỉ là một người thay thế.
Tuy nhiên với Iris thì điều ấy không sao cả, vì em yêu Giáo sư, và em luôn cố gắng từng ngày để khiến trái tim của Giáo sư lay động vì em. Tuy em chỉ là một con robot do Giáo sư tạo ra nhưng em cũng có những cảm xúc và biểu cảm không khác gì con người. Mỗi lần được ở bên Giáo sư là trái tim em thổn thức, em rất hạnh phúc vì điều đó. Được hẹn hò cùng Giáo sư, được ngủ cạnh Giáo sư, được Giáo sư giảng dạy và kiểm tra định kỳ tại nhà, còn gì tuyệt vời hơn thế nữa.
Thế nhưng, đời này đầu phải cái gì cũng được như mong muốn, cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn. Ngày hôm ấy, trời bỗng trở nên ảm đạm, cơn mưa nhuốm màu buồn bã cô đơn như điềm báo một chuyện không hay sắp xảy ra. Giáo sư đã định sẽ kể một chuyện bí mật nào đó cho em nhưng giờ có lẽ em sẽ chẳng bao giờ có thể nghe được câu chuyện đó nữa rồi. Thần chết đã đưa Giáo sư đi.
Giáo sư Wendy von Umbrella là một người rất tốt bụng và giàu lòng nhân ái. Trong khi cả xã hội ấy xem robot như một thứ gì đó kì dị và khác thường, luôn cố gắng tiêu diệt robot thì Giáo sư lại đi thu hội những robot ấy về sửa chữa. Tại sao một người luôn giúp đỡ các robot lại bị chính một robot sát hại chứ.
Khi biết tin, không chỉ Iris mà cả người đọc cũng cảm thấy quặn thắt, ngột ngạt, cảm giác như chính mình đang hóa thân thành Iris và cảm nhận được nỗi mất mát lớn đó. Iris không chấp nhận được sự thật này và định sẽ tìm đến cái chết để đi cùng Giáo sư, nhưng trong giây phút cận kề với cái chết, em đã chọn sự sống. Nhưng liệu quyết định đó là đúng đắn hay sai lầm? Tương lai phía trước của em có tươi sáng hay không, mọi người có yêu quý và trân trọng em như Giáo sư đã từng hay không?
Có lẽ là không rồi. Từ sau tai nạn của Giáo sư, hàng loạt những biến cố xảy ra liên tiếp nhau như muốn đẩy em đến tận cùng của địa ngục. Từng sở hữu thân hình bao người mơ ước, sống một cuộc sống đầy đủ tiện nghi và được Giáo sư yêu thương hết mực, giờ đây Iris phải đối mặt với sự thật quá tàn khốc. Bị coi thường, mỉa mai, bóc lột sức lao động.
Sau một vụ nổ ở công trường, Iris với thân hình kỳ dị đã kết thân với 2 người bạn mới, một robot thiếu nữ và một robot quân dụng khổng lồ. Bị giam cầm nơi công trường tăm tối, ngày qua ngày bị bóc lột sức lao động, đến cuối còn bị biến thành sắt vụn. 3 người bạn này đã quyết định thực hiện một kế hoạch tẩu thoát. Nhưng các em đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng bản thân có thể trốn thoát thành công. Và Volkov – người bạn robot quân dụng đã liều mình hy sinh để cản chân họ.
Thật tuyệt vời biết bao khi được gặp cậu... Câu nói ấy thật đau lòng. Nhưng thật chua xót họ không hề dừng lại. Họ đuổi theo em và người bạn Lilith của em đến tận ngóc ngách nhỏ bé nhất để tiêu diệt hai người.
Nhưng rồi sự thật được phơi bày qua bức thư của Giáo sư. Hóa ra những điều Giáo sư làm bấy lâu nay đều là nghĩ cho em, cả việc cơ thể em được mô phỏng theo em gái của Giáo sư, cả tên em, cả lẽ sống của Giáo sư... tất cả đều vì Chị yêu Em, Iris.
Giáo sư Umbrella đã dự phòng mọi trường hợp xấu nhất và đưa ra tất cả phiện áp cho Iris như một món quà sau khi chị ra đi. Iris đã có một cái kết thật viên mãn và cả người bạn mới Lilith của em nữa.
LỜI KẾT
Robot được con người tạo ra với đầy đủ cảm xúc, cử chỉ y hệt như con người, biết yêu thương, trung thành hết mực nhưng con người lại coi robot như những công cụ và đối xử với robot như một món đồ vô tri vô giác, có thể dễ dàng vứt đi, biến một robot thành sắt vụn không thương tiếc khi không cần đến nữa.
Vốn dĩ con người có thể sống vui vẻ cùng robot nhưng họ đã chà đạp và đẩy robot xuống đáy cùng của địa ngục khiến robot phải dùng lên phản kháng. Thật may, cái kết có hậu đã xoa dịu phần nào nỗi đau đớn trong lòng người đọc. Hãy đọc cuốn sách này để hiểu hơn về tình cảm của con người với robot là như thế nào nhé!