Tập truyện ngắn “Đi Qua Ngàn Dặm Xanh” của hai tác giả trẻ Thục Quân và Hằng Trần chắn chắc là tập truyện ngắn “xanh” nhất từ trước đến nay của nhà Hoa Học Trò. Mỗi câu chuyện là một màu xanh, màu xanh của núi đồi, màu xanh của rừng rậm, màu xanh của những khoảnh vườn,… Nhưng hơn tất thảy, những câu chuyện của họ đong đầy màu xanh của tuổi trẻ.
Đó có thể là màu xanh của chiếc lá xà cừ. Màu xanh ấy được kẹp trong cuốn sách, được cài trên túi áo, được cầm trên tay, và được cài trong tim. Là một tình yêu nhỏ bé và lặng lẽ, dịu dàng trôi qua từng góc phố, nhưng lại quá rụt rè để gọi thành tên.
Đó có thể là màu xanh của một cây trà cổ thụ, một vẻ đẹp thanh khiết khiến người ta phải choáng ngợp. Hành trình tìm được cái cây ấy là hành trình tìm thấy chính mình. Trái tim như được xoa dịu và chữa lành, được tiếp thêm năng lượng sau bao thất vọng chán chường. Vì đường còn dài, và mình chưa phải lúc bỏ cuộc.
Đó có thể là màu xanh của cánh rừng bên cạnh một con đập. Màu xanh ấy ghi dấu chính bạn ngày hôm qua còn mong mỏi sẽ cùng một người ngồi đó hát ca, ngày hôm sau đã phải chấp nhận rằng bạn chỉ có thể đến đó một mình. Bởi người không thuộc về bạn, mãi chẳng thuộc về bạn.
Đó cũng có thể là màu xanh của hoa lưu ly. Màu hoa thắm nở ra từ một túi hạt giống ban đầu bạn chẳng rõ tên. Nhưng rồi đến một ngày đẹp trời, là ngày bạn hiểu rằng khoảng cách giữa bạn và một người không phải là từ đầu này đến đầu kia, mà là tất cả. Là khoảng cách bạn không bao giờ rút ngắn được.
Đó cũng có thể là màu của chiếc lá mùa Thu, từ xanh chuyển sang vàng đậm rồi đỏ ối. Là màu của thời gian trôi đi, của đợi chờ, của tìm kiếm. Gặp gỡ một người tình cờ mà để lại họ trong tim, rồi miệt mài vạch lối đuổi theo cho đến ngày gặp lại.
Đó cũng có thể là màu xanh phố núi, của dốc đồi, của vườn tược, của những con đường rong ruổi mải miết. Bối cảnh của các câu chuyện cứ xanh mướt như thế, ôm tất cả nhân vật trong cuốn sách, hết sức dịu dàng. Và đó là màu xanh của tuổi trẻ, của những ngày thơ ngây và nồng nhiệt, của can đảm và khờ dại. Là màu xanh ai cũng muốn tô vẽ trong đời, thật đậm, hết sức hết lòng. Chẳng sợ gì, chỉ sợ mình không kịp rực rỡ, không đủ ghi dấu lại trong dòng chảy của thời gian. Chỉ sợ đi qua hết con đường tuổi trẻ, đến bên kia dốc đồi, ngoái nhìn lại chẳng còn thấy nữa dù chỉ một bóng hình mờ của bản thân ngày đó. Thế nên là khi vẫn còn có thể, cứ phải để mình xanh thật xanh. Để khi mùa Hè kết thúc, tuổi trẻ trôi qua, chúng ta chẳng hối tiếc điều gì.
--------------------------------------------------------------------------------
Pibook.vn