Trong thế giới văn học trinh thám, có những cuốn sách khiến người đọc không thể cưỡng lại sức hút của chúng. Và "Bạch dạ hành" của tác giả Higashino Keigo chính là một trong số đó. Xuất bản vào năm 1999, cuốn tiểu thuyết này đã ghi dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả Nhật Bản và trên toàn thế giới.
"Bạch dạ hành" - một chuyến đi trong đêm trắng, mở ra trước mắt chúng ta một thế giới đen tối và đầy bí ẩn. Nhưng ánh trăng trong đêm càng thêm làm cho mọi thứ trở nên khó hiểu và phức tạp hơn bao giờ hết. Với những vầng trăng lung linh, cuốn tiểu thuyết này đưa chúng ta vào một cuộc phiêu lưu đầy kỳ thú và căng thẳng.
Tất cả bắt đầu từ một vụ án bí ẩn - sự sát hại của Kosuke, chủ một tiệm cầm đồ, trong một ngôi nhà chưa hoàn công. Một triệu yên đã biến mất cùng với cái chết của ông. Một tháng sau đó, Fumiyo, nghi can được cho là có quan hệ tình ái với nạn nhân, cũng qua đời trong căn nhà riêng do ngộ độc khí ga. Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó.
Đối với hai đứa trẻ 11 tuổi - Ryoji, con trai của nạn nhân, và Yukiho, con gái của nghi can, vụ án mạng năm xưa chưa bao giờ kết thúc. Họ đã trưởng thành trong bóng tối của cái chết và sống trong đau khổ và tuyệt vọng. Ryoji luôn khát khao được chạm đến ánh sáng mặt trời, trong khi Yukiho chìm sâu trong đêm trắng, không biết chìa tay ra sao.
Sasagaki, thanh tra phụ trách vụ án mạng ông chủ tiệm cầm đồ, cũng không thể thoát khỏi những câu hỏi lớn mà vụ án này đặt ra. Ông luôn theo dõi hành trình của hai đứa trẻ này, dường như không có bất kỳ mối liên hệ nào, để tìm ra nguồn gốc của tội ác.
Trong hơn sáu trăm trang sách, "Bạch dạ hành" không ngừng gợi mở và gây tò mò cho người đọc. Higashino Keigo đã tạo nên một thế giới đan xen giữa sự trong sáng và tà ác, nơi mà không thể tìm ra điểm chung giữa Yukiho, trong sáng như một bông tuyết trắng, và Ryoji, bí ẩn và u ám như bóng đêm.
Đọc "Bạch dạ hành" là trải qua một cuộc hành trình đầy thách thức, khám phá những bí mật u tối và tìm hiểu về con người và tâm lí loài người. Hãy sẵn sàng cho một cuốn sách đầy kịch tính, sự đan xen và bất ngờ, khiến bạn không thể buông qua trang nào mà không muốn tiếp tục đọc. Với "Bạch dạ hành", Higashino Keigo đã chứng minh tài năng và sự độc đáo của mình trong việc xây dựng câu chuyện trinh thám hấp dẫn và khó lường. Hãy bước vào thế giới đen tối và bí ẩn của cuốn sách này, và bạn sẽ bị cuốn hút từ trang đầu tiên cho đến trang cuối cùng.
Xem thêm bài viết: Top 10 tác phẩm trinh thám hấp dẫn nhất của Higashino Keigo
Bạch dạ hành là cuốn tiểu thuyết trinh thám mà không chỉ đầy kịch tính và bất ngờ, mà còn mang đến những cung bậc cảm xúc sâu sắc. Hãy cùng Blog sách hay của Nhà sách trực tuyến Pibook.vn khám phá bài viết tổng hợp những review sách hay nhất các đọc giả được yêu thích nhé!
Liệu mình có phải là một người đọc sách “hiền lành” hay không khi luôn hy vọng về một cái kết viên mãn và hạnh phúc dành cho 2 nhân vật chính dù họ có làm bao nhiêu chuyện xấu xa vô nhân tính?
“Bầu trời của tôi không có mặt trời, chỉ toàn là bóng đêm, nhưng không hề tối tăm, vì có thứ khác thay thế cho mặt trời. Tuy rằng không được sáng như mặt trời, nhưng đối với tôi thì thế đã đủ rồi. Nhờ chút ánh sáng này, tôi có thể biến đêm đen thành ngày rạng… Tôi chưa bao giờ có mặt trời, nên tôi không sợ mất đi nó.”
Thứ thay thế mặt trời Yukiho nhắc đến có phải là cậu bé Ryoji, chàng trai Ryoji và người đàn ông Ryoji trong cuộc đời của Yukiho? Quen biết nhau từ khi còn là những đứa bé 10,11 tuổi; Yukiho và Ryoji những tưởng đã có thể có một cuộc sống hạnh phúc và đầy viên mãn, trưởng thành trong vòng tay của bố mẹ, theo đuổi năng khiếu và niềm đam mê của hai đứa, bên cạnh nhau đến khi tốt nghiệp, cùng làm việc, tổ chức đám cưới, và hạnh phúc mãi về sau. Nhưng tất cả đều tan biến như bọt xà phòng: bố Ryoji mất, mẹ Yukiho qua đời; hai đứa mãi mãi không thể sống như những con người bình thường nữa.
Yukiho khoác lên mình vẻ ngoài tao nhã, điềm đạm; trở thành một cô gái ai ai cũng muốn theo đuổi. Ryoji sống như một bóng ma, nhàn nhạt, mơ hồ, vô định; chẳng ai có thể tìm thấy con người thật của anh ta. Hai con người không hề có bất kỳ một mối quan hệ, lại sống nương tựa vào nhau, kẻ này trở thành ánh sáng của người kia, họ dựa vào thứ ánh sáng ấy để bước đi trên con đường của mình.
Ryoji không phải là một con người đơn giản – từ khi học cấp 3 cậu đã bỏ nhà đi và tự tìm cách nuôi sống bản thân. Tìm được đường dây “trai bao”, giúp bạn thoát khỏi tội danh “ngộ sát”, tìm cách ăn cắp phần mềm của người khác để bán lấy tiền, trộm tiền từ tài khoản ngân hàng và tự mở cho mình một cửa hàng máy tính cá nhân. Từng kế hoạch của cậu không thể thiếu sự hỗ trợ của Yukiho, một cô học sinh cấp 3 xinh xắn, giỏi giang, hiền lành và có vẻ ngây thơ so với bạn bè cùng trang lứa. Bản chất của cô bé này, ai có thể đoán được? Cô thực sự có phần thâm độc, hay chỉ nghe theo sự sắp xếp của Ryoji?
Nhưng để có được ngày hôm nay, Yukiho cũng không thể thiếu Ryoji bên cạnh. Ryoji giúp cô diệt trừ từng mối tai họa có thể gây ảnh hưởng đến tương lai của Yukiho, từ khi còn là một đứa bé 11 tuổi, đến khi vào cấp 3, khi học đại học, khi lấy chồng và bắt đầu có cho mình một cơ nghiệp riêng. Yukiho không ngần ngại xuống tay với bất kỳ ai, kể cả đó có là cô bạn thân như hình với bóng khi còn đi học hay đứa con riêng của chồng. Đều một thủ đoạn, một cách xuống tay tàn nhẫn để có thể “tước đi linh hồn của đối phương”. Họ thành công, trong tất cả mọi kế hoạch của mình.
Cứ như thế, sống cộng sinh với nhau qua 20 năm, Ryoji và Yukiho dường như vẫn không có một mối liên hệ nào ngoài đời thực, ngoài một chiếc túi nhỏ có thêu chữ RK hồi học sinh và cửa hàng đồ hiệu R&Y khi đã trưởng thành. Không hề có một cuộc gặp gỡ, không có một đoạn hội thoại, cũng không có dấu hiệu của nhau trong cuộc sống của đối phương. “Họ giống như hiện thân của mặt trời và đêm trắng - nối tiếp nhưng không có điểm chung.” Chắc không phải mình tôi mong muốn tác giả Higashino Keigo có thể cho họ nương tựa vào nhau dù chỉ một trang giấy, một câu nói, hoặc một cử chỉ. Nhưng đáng thương thay, khoảnh khắc họ xuất hiện với nhau là khi một trong hai người phải chết, người kia quay lưng bỏ đi không nhìn lại một lần.
Đọc đến gần cuối, tôi vẫn không tin tình cảm giữa hai người họ là tình yêu, mà chỉ là sự tương trợ, đồng cam cộng khổ - một cách sống cộng sinh. Nhưng khi hiểu rằng Yukiho coi Ryoji là thứ ánh sáng của mình, tôi biết quan hệ giữa hai người không đơn thuần là tình yêu, mà còn đáng trân trọng hơn tình yêu rất nhiều. Thứ tình cảm ấy là động lực khiến Ryoji làm bao điều ác độc, là nguyên do của bao nỗi bất hạnh xuất hiện quanh Yukiho.
“Liệu họ có thể ở bên nhau và hạnh phúc không?” - là nỗi băn khoăn trong lòng tôi, là thứ khiến tôi phải mở sách ra để đọc, tiếp tục đọc. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, không có thứ gì gọi là “viên mãn” ở một câu chuyện trinh thám của Higashino. Họ phải trả giá vì những gì mình đã làm, và họ đã phải trả giá
Không giận, chỉ thương, là cảm giác của tôi về 2 nhân vật chính của Bạch Dạ Hành. Khép lại câu chuyện vẫn là một nỗi day dứt thường trực, khó có thể xóa bỏ, giống cái cảm giác khi đọc xong Phía sau nghi can X và Bí mật của Naoko. Tuy nhiên, tôi tin rằng mình sẽ khó có thể đọc lại Bạch Dạ Hành lần thứ 2 (điều mà tôi sẽ làm với Phía sau nghi can X và Bí mật của Naoko). Vì tôi không thể chịu được sự nghi kị chẳng có nguyên nhân của Shinozuka Kazunari dành cho Yukiho, sự bạc nhược của Takamiya Makoto, sự cứng đầu lỳ lợm của Sasagaki Junzo... và một mớ đàn ông bẩn thỉu - nguyên nhân của những cái chết từ trong tâm hồn của những đứa bé thơ - trong câu chuyện này.
Cho đến cuối cùng, liệu có phải vì nỗi đau mà bố mình gây ra cho cô bé Yukiho, Ryoji mới nhất định phải bảo vệ cô cho đến hơi thở cuối? Cô là thứ duy nhất anh không thể vấy bẩn, giống như một phần linh hồn của anh, giống như chiếc kéo anh luôn mang theo bên mình dù có phải chạy trốn đến đâu. Điều này chỉ có mình Ryoji mới biết...
Higashino Keigo chưa bao giờ xây dựng một câu chuyện trinh thám thông thường, ông luôn đi sâu để miêu tả tâm lý và khắc họa chân thật xúc cảm của các nhân vật. Bằng ngôi kể gián tiếp, ông giúp các nhân vật giấu lại những bí mật kinh hoàng và mặc người đọc vẫy vùng trong trí tưởng tượng của bản thân. Với Bạch Dạ Hành cũng vậy, câu chuyện không đơn thuần là một vụ án và phương thức để đưa sự thật ra ánh sáng. Nó là cả một hành trình dài gần 30 năm, che đậy hàng loạt những âm mưu bẩn thỉu, sự lừa lọc đáng ghê sợ và hơn cả chính là nỗi cô đơn vây bủa cuộc sống não nề của kiếp người.
Tiểu thuyết tưởng như không hề tập trung vào một vụ án cụ thể nào, mà chủ yếu là kể về hai cuộc đời tưởng chừng chẳng giao nhau bao giờ của Yukiho và Ryoji. Keigo dựng nên một cuốn hồi ký mà chỉ cần nối những sợi dây liên kết mỏng tanh giữa họ lại với nhau thì cuộc sống của cả hai ngay lập tức trở thành vòng tròn khắng khít không thể tách rời. Một thứ quan hệ cộng sinh để tồn tại, cùng sự gắn kết vô cùng mạnh mẽ. Bạn sẽ phải tự xâu chuỗi, phỏng đoán và phán xét đến giây phút cuối cùng, bởi Keigo chỉ là người gợi mở chứ không hề vạch trần mọi thứ. Liệu các nhân vật làm vậy có đáng không? Và cớ gì họ phải đẩy mình vào vùng tối tăm mịt mù của đêm trắng? Sự thật không phải lúc nào cũng đẹp và đủ sức xoa dịu đau đớn của con người, bởi có những điều còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Bạch Dạ Hành mở đầu bằng vụ án mạng của ông chủ tiệm cầm đồ, khi xác ông được phát hiện trong ngôi nhà bỏ hoang – nơi từ lâu được xem như thiên đường vui chơi, khám phá của đám trẻ sống gần đó. Một hiện trường gây án quá sạch sẽ, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ đã từng xô xát, vật lộn và tất nhiên điều đó đồng nghĩa với việc manh mối về kẻ sát nhân chỉ là con số không tròn trĩnh. Mọi thứ đi vào ngõ cụt, các nghi can hiển nhiên ngẩng cao đầu trước sự vô tội của mình và vụ án dần xếp lại mà không có tên hung thủ nào bị kết án. Chúng ta cũng không thể ngờ rằng hai đứa trẻ ấy – một là con trai nạn nhân và một là con gái nghi phạm, sẽ mãi mãi chẳng thể xóa nhòa vụ án khỏi tâm trí. Chúng đã mang theo niềm đau và sự uẩn khúc ấy mà trưởng thành, để rồi cuối cùng khiến cả hai chìm vào tận cùng của đêm trắng. Ryoji và Yukiho đáng lẽ phải được sống một cuộc đời bình thường, nhưng đến cuối cùng lại chôn mình trong vỏ bọc của sự dối trá, họ đối mặt với thế giới rộng lớn bằng ánh mắt u tối, trống rỗng và từng nhịp tim trên lồng ngực ấy đã không còn biết đến niềm tin từ rất lâu. Vậy rốt cuộc là do ai mà ra nông nỗi?
“Có người cả cuộc đời chỉ mong được bước dưới ánh mặt trời. Có người lại cứ hoài vẫy vùng trong đêm trắng”.
Ryoji đã từng nói rằng cuộc đời anh “cứ như là đi trong đêm trắng vậy”. Chẳng hiểu sao khi đọc đến câu này tôi lại có cảm giác thật bất lực, rõ ràng anh dư sức để thoát khỏi nó, vậy mà hà cớ gì cứ phải chấp nhận số phận đấy dù cho ước mơ lớn nhất cuộc đời là được đi dưới ánh mặt trời? Một kẻ ngốc như Ryoji rơi tõm vào tình yêu, vầng dương ấy anh đã mất cả đời người để tìm kiếm cuối cùng lại dành hết cho Yukiho. Mối quan hệ này từ đầu đã xác định là cộng sinh cùng có lợi, nhưng sau cùng Ryoji lại ôm hết vào mình sự thiệt thòi để Yukiho được hưởng vẹn tròn phần tươi sáng. Đúng như thanh tra Sasagaki đã ví von, Ryoji chỉ là một con cá bống trắng, ngày ngày luẩn quẩn quanh con tôm pháo, hễ thấy kẻ địch lại gần liền quẫy đuôi báo cho tôm pháo trong hang.
Cái kiếp sống cộng sinh được người ta gán ghép đó mới lạnh lẽo và đơn độc làm sao, Ryoji có từng sống cho mình một khắc nào không? Từ đầu chí cuối chỉ tâm niệm sống hết lòng vì Yukiho, do đâu? Bởi ông bố lang sói đã cướp mất ngay trước mắt người bạn mà anh trân quý, đổ một vết mực đen ngòm vào ký ức tuổi thơ hay bởi nụ cười của Yukiho đã làm anh xao xuyến? Mà dù cho đó là lý do đi chăng nữa, cái cách anh bảo vệ người con gái ấy vẫn đầy ắp tình cảm, nó từ lâu đã lớn lao hơn mối quan hệ cộng sinh thông thường, có khi còn vượt xa lằn ranh giới của tình yêu đôi lứa. Đó là thứ tình cảm mà ngần ấy năm trời anh chẳng bật thành lời một lần, kín kẽ đến tuyệt mật, im lặng như vô hình chỉ để lại vài khoảnh khắc, ít ỏi đến khó tin. Có lẽ nếu không nhờ Ryoji dẫn đường, Yukiho sẽ mãi mò mẫm trong bóng tối, chẳng thể tiến lên phía trước. Yukiho đã có mọi thứ rồi vậy tại sao họ lại phải diễn vở kịch ấy lâu đến thế? Lòng tham ư, mình thật tình không nghĩ vậy. Có chăng là cảm giác thiếu an toàn khi bước ra ánh sáng và đối diện với người khác bằng gương mặt và cuộc đời thật của mình. Bóng tối có thể che giấu rất nhiều thứ và làm người ta quen dần với nó khi đã bị chìm vào đó quá lâu.
Đến bước đường cùng, lần cuối Ryoji dùng cách tàn nhẫn nhất - ngay cả khi đó là tàn nhẫn với chính mình để giữ lại vầng dương cho Yukiho. Mình chính vì điều này mà không còn nhớ đến lỗi lầm của kẻ sát nhân này nữa, biết làm sao đây khi lòng mãi dấy lên nỗi thương cảm. Tại sao, rốt cuộc tại sao lại độc ác với chính bản thân mình chỉ vì một người con gái như vậy? Mình chẳng có ấn tượng nào tốt đẹp về Yukiho cả, dẫu quá khứ đau buồn là con quỷ dữ đẩy cô vào tròng của tội ác thì sao? Chẳng ai cho cô cái quyền đối xử với Ryoji như vậy, thứ tình cảm đang hiện hữu trong trí cô có phải là tình yêu không khi nhẫn tâm nhìn thấy anh giẫy chết trong tuyệt vọng mà chưa một lần chìa tay vực dậy? Mãi đến khi mình mường tượng ra bóng lưng của Yukiho chầm chậm rời khỏi cái xác của Ryoji. Giây phút đó, mình có cảm giác chính cô cũng chết. Mặt trời của cô cuối cùng cũng tắt lịm rồi, thế giới mà cô phải sống tiếp không còn là đêm trắng của sự dựa dẫm và tin yêu bình yên nữa. Mình đã thôi trách cứ, không cảm thông, chỉ là ngừng oán giận. Thân hình còm cõi độc bước ấy cũng đã nhận cho mình bản án tử hình kinh khủng và đơn độc nhất, tất cả quá đủ cho một hành trình lạnh lẽo rồi.
Ở Bạch Dạ Hành ai cũng có câu chuyện của riêng mình, người thì sắc nét - kẻ chỉ phớt qua, vừa vặn để móc nối các mối quan hệ thành chuỗi không thể tách rời. Hàng ngàn dấu chấm hỏi cũng nhờ được từng ấy người quy kết đan cài mà được làm sáng rõ. Hai nhân vật chính dù có thời lượng xuất hiện rất ít, nhưng bất kì đầu dây mối nhợ nào quăng ra đều có bóng dáng hai người mắc trên đó, làm người đọc vừa băn khoăn vừa tò mò đến trang cuối. Nhất là một Yukiho luôn thường trực chiếc mặt nạ trên mặt, khiến cho hết thảy sự thật đều chỉ dừng lại ở vạch giả thiết. Muốn chứng minh cô thật sự có tội, trừ phi chính cô thừa nhận. Và có lẽ tâm lý của Yukiho là thứ mọi người muốn thấu suốt nhất. Keigo thực sự đã quá xuất sắc rồi.
Yukiho từng nói rằng: “Bầu trời của tôi không có mặt trời, chỉ toàn là bóng đêm, nhưng không hề tối tăm, vì có thứ khác thay thế cho mặt trời. Tuy rằng không được sáng như mặt trời, nhưng đối với tôi thì thế là đủ rồi. Nhờ chút ánh sáng này, tôi có thể biến đêm đen thành ngày rạng…”. Vậy mà đến cuối cùng cô cùng cô lại không thể giữa được vầng dương ấy, bạch dạ hành cô phải bước thế nào đây?
Tổng hợp Minh Ngọc
Cảm ơn bạn đã xem bài viết "Review sách Bạch dạ hành - Higashino Keigo"