Review sách Rừng Nauy - Haruki Murakami


Review Sách | 12/07/2023 10:42| Minh Ngọc

Lượt xem: 474

Giới thiệu cuốn sách Rừng Nauy

Trong "Rừng Nauy", câu chuyện bắt đầu trên chuyến bay trong một ngày mưa, một người đàn ông 37 tuổi bất ngờ nghe thấy bài hát “Norwegian Wood” của Beatles mà anh ấy từng gắn liền với hình ảnh của người yêu cũ, đưa quá khứ trở lại hiện tại. Mười tám năm trước, người đàn ông trẻ tuổi tên là Toru Watanabe thường đi bộ trên các con phố của Tokyo cùng với cô gái Naoko. Sau khi người bạn thân Kizuki qua đời, họ cùng nhau bước đi, cảm nhận sự sống và không ngừng cố gắng tiếp tục sống. Cho đến khi Toru nhận ra rằng mình thực sự yêu Naoko và cần cô ấy, nhưng cô ấy cũng không thể trốn thoát khỏi những ám ảnh của quá khứ phải dưỡng bệnh trong một khu trị liệu khép kín. Toru, bên cạnh giảng đường vô nghĩa chán ngắt và những đêm chơi bời chuyển từ cảm giác vui vẻ đến uể oải, ghê tở,, kiên nhẫn chờ đợi và hy vọng rằng Naoko sẽ hồi phục. Cuối cùng, những lá thư, thăm hỏi và hồi ức về lần ân ái duy nhất của Toru không thể níu giữ Naoko ở lại, và nàng quyết định chết như một cách thanh thản. Toru nhận ra rằng mình phải sống và bắt đầu tình yêu mới với Midori sau khi mất mát.

Tiểu thuyết Rừng Na-uy chứa đựng mọi thứ khiến bạn say mê và đau đớn; cảm giác trống rỗng và hẫng hụt của cả một thế hệ thanh niên vô hướng; ý nghĩa tất yếu của cái chết trong cuộc sống và những nỗ lực âm thầm nhưng quyết liệt của con người.

Review sách Rừng Nauy
Review sách Rừng Nauy

Review sách Rừng nauy

Rừng Na uy đã phát hành tại Việt Nam được gần 25 năm, đến nay cuốn sách vẫn được các độc giả mới đón nhận cho thấy sự sống bền bỉ của tác phẩm được coi là tiểu thuyết kinh điển tại Nhật Bản. Nhà sách trực tuyến Pibook.vn gửi tới bạn đọc bài viết tổng hợp những review sách Rừng Na uy được yêu thích nhất trên cộng động những yêu sách.

Review sách của Huỳnh Quang Dũng

Tôi bước vào thế giới của Murakami cách đây hai năm, vào hôm company trip với công ty ở Bình Ba cũng ráng cầm theo Rừng Nauy để mà đọc xem thử có gì trong đó mà cả thế giới trầm trồ, ngưỡng mộ. Sau thì bị cuốn theo mạch dẫn, lôi cuốn, tò mò với những hình ảnh, chi tiết được Murakami ẩn dụ, giấu nhẹm, hay ngụy trang đi quá kỹ để đến rồi cuối cũng phải thốt lên rằng ông giỏi quá, và mình đang bước vào thế giới hiện sinh của ông, văn phong trau chuốt, cốt truyện, cấu tứ, đan xen khéo léo giữa hiện thực và kì ảo, mang phong vị Nhật Bản vừa đủ trong bầu không khí kiểu Âu Mĩ và có sự đồng cảm với cuộc sống thành thị của những người độc thân trẻ.

Xem thêm bài viết : Những trích dẫn tâm đặc nhất trong các tác phẩm cảu Haruki Murakami

Bối cảnh của Rừng Nauy là vào cuối thập kỉ 1960, thời gian cuộc khủng hoảng thế hệ trẻ Nhật Bản (The lost Generations). Tiểu thuyết kể về cuộc đời của 6 nhân vật theo hồi ức của nhân vật chính Toru Wantanabe. Có sáu nhân vật, sáu cuộc đời trong đó thì 3 người chết và 3 người vẫn sống. Những cuộc đời loay hoay tìm lý tưởng sống, thậm chí có khi không tồn tại lý tưởng sống trong họ, những cuộc biểu tình sinh viên đòi giải tán trường học hay về những hộp đêm, nhà nghỉ, khách sạn, nhà hàng với lối sống bê tha, buông thả cùng thuốc lá, rượu và tình dục của sinh viên. Và, Rừng Nauy còn là một câu chuyện tình yêu giản dị,

Giản dị như sự thật.

Như bốn mùa.

Như sống/chết.

Xuyên suốt tiểu thuyết là sự làm nổi bật chân lý rằng ‘Cái chết là có thực,nó không phải là đối nghịch của cuộc sống, mà là một phần của cuộc sống’. Sống, tức là nuôi dưỡng Chết, và Chết không phải là chấm dứt, cũng chẳng phải là bắt đầu. Nó ở ngay đây rồi, được sự sống nuôi dưỡng.

Để mà khai thác hay review về tiểu thuyết này thì thật ra rằng có rất rất nhiều vấn đề, câu chuyện để mà tôi muốn nói, muốn chia sẻ với các bạn. Như dịch giả Trịnh Lữ có chia sẻ “tầng nghĩa trong tiểu thuyết cũng như xiêm y mỹ nhân, lớp lang của nó hấp dẫn đến đâu là tùy ở lòng người mở, và khi ta tưởng đã đến noi thì hóa ra mới chỉ là bắt đầu’. Dưới ngòi bút kỳ tài, từng chi tiết, nhân vật đã được miêu tả sống động chân thật như đang vẽ một bức tranh. Ông ẩn dụ, hấp dẫn người đọc, lôi cuốn người đọc đến tận trang sách cuối cùng. Với văn phong chân thật, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, Maurakami đã tinh tế chạm đến những phần sâu thẳm nhất trong mỗi nhân vât.Và khai thác chúng một cách chi tiết và trọn vẹn nhất để người đọc ám ảnh, day dứt lòng mình khôn nguôi.

Ở mỗi thời điểm khác nhau trong đời, thêm một lần tôi đọc lại tiểu thuyết này thì bản thân nhận ra thêm một điều gì đó mới mẻ, sâu hơn, một cảm nhận mới, một cảm xúc mời, một trải nghiệm mới.

Vậy nên các bạn hãy thử đọc Rừng Nauy để đón nhận xem cảm xúc của mình như thế nào nhé.

Review sách Rừng Nauy
Review sách Rừng Nauy - Ảnh fb Quang Dũng

Review sách của Nhã An

Đó là cái phân biệt bọn mình với thế giới bên ngoài, nơi hầu hết mọi người sống mà không biết đến những méo mó của họ, còn ở cái thế giới nhỏ bé này của bọn mình thì bản thân những méo mó này lại là một điều kiện tiên quyết..., bọn mình công khai đeo những méo mó của chính mình ra bên ngoài. Và bọn mình sống lặng lẽ để không làm tổn thương nhau.” -Rừng NaUy

- Đã bao giờ bạn đứng ở ngưỡng hai mươi chênh vênh của cuộc đời và hỏi vào khoảng không rộng lớn, vô định “tôi là ai?” rồi như vô thức loay hoay vùng vẫy mắc cạn giữa thế giới của “những người bình thường” và “những người không bình thường”?

- Đã bao giờ bạn từng thở dài mệt mỏi “trưởng thành cái giá phải trả quá đắt” rồi hoang mang hành trình đi tìm bản thân, đi tìm chính mình ở tuổi thanh xuân nhiệt huyết đầy đau đớn, trầy vi tróc vẩy rồi như lạc lối, như mất mát, như nát tan và tự lột xác, tự trở mình?

Dù chưa hay đã có, mình hy vọng cùng bạn trải nghiệm “bản nhạc tráng lệ của Watanabe” trong Rừng Nauy của Haruki Murakami nhé!

Rừng Nauy đã lột tả thành công từng giai đoạn nát tan cuộc đời của Watanabe từ tuổi mười bảy đến tuổi hai mươi. Và có lẽ suốt cuộc đời sau này của nhân vật, mỗi khi nhớ lại, W (Watanabe) dù mơ hồ về ký ức nhưng cảm nhận sẽ mãi không thay đổi!

“Tháng Tư là một tháng quá cô liêu cho những kẻ chỉ có một mình. Tháng Tư, mọi người xung quanh tôi trông đều có vẻ hạnh phúc. Người ta quẳng áo khoác ngoài đi và sung sướng đi với nhau dưới nắng trời...Nhưng tôi chỉ có một mình. Naoko, Midori, Nagasawa: tất cả họ đều không còn ở chỗ tôi nữa rồi.”

Naoko, Midori và Nagasawa là ai mình xin để các bạn tự tìm hiểu? Nhưng vì Midori quá cá tính và mình rất thích, nên mình xin trích dẫn vài đoạn ấn tượng của Midori nhé!

“Tớ vẫn luôn thèm được yêu. Dù chỉ một lần thôi. Tớ muốn biết được yêu đầy phần mình nó ra sao, đầy đến mức không thể chịu được nữa ấy. Chỉ một lần thôi.”

Có người từng nói “Rừng Nauy như một bản nhạc buồn của tuổi trẻ cô đơn”, nhưng với mình “Rừng Nauy là bản nhạc tráng lệ của tuổi trẻ, là những đau đớn tưởng chừng như bản thân nhân vật không thể chịu đựng được. Là hành trình đi tìm chính mình hay nói đúng hơn là đi tìm hạnh phúc. Và hành trình này chắc chắn không thể thiếu “cô đơn””

“- Cậu có thường ở một mình như thế không?

- Luôn là thế!

- Cậu thích cô đơn à?

- Không, chẳng ai thích cô đơn cả. Tớ chỉ là không cố kết bạn, vậy thôi...”

Review sách Rừng Nauy
Review sách Rừng Nauy - Ảnh nguồn Internet

Review sách cảu Phước Long

Mình hoàn toàn nghiêm túc khi viết và xin hãy thông cảm cho những sự hồi tưởng có chút sai lệch (chỉ vì sợ sẽ làm mất đi ý nghĩ thật nhất nếu giở sách ra để trích dẫn nguyên mẫu.)

Bật mí cho bạn một bí mật nhỏ. Đây là lần đầu tiên tôi đọc tiểu thuyết về tình yêu. Tôi hay kị đọc tiểu thuyết tình yêu hay ngôn tình lắm, chính bởi tôi cho rằng mình không thích cái bi luỵ tình ái và cái ảo tưởng mộng đẹp đẽ trong đó. Nhưng rồi đến một ngày, suy nghĩ này đến với tôi, đọc về tình yêu thì có làm sao, nếu tôi vẫn đang đọc về những cái khác trong cuộc sống để giúp mình hiểu đời hơn, cảm nhận đời rõ hơn thì tình yêu cũng là một cái thật khó để thiếu trong cuộc đời này. Và nếu tôi tránh né nó thì cũng chẳng khác nào tôi đang né tránh một phần cuộc đời cả. Thế là sau khi xem vài bài review sách, tôi quyết định đọc Rừng Nauy. Và khi đọc xong cuốn sách, đúng kiểu như, Rừng Nauy đã không làm tôi thất vọng.

Mở đầu chuyện là một hình ảnh hồi tưởng của nhân vật chính, Toru Wantanabe. Cậu và Naoko( người yêu của cậu bạn thân đã mất) đang đi trên đồng cỏ, nắm tay nhau trò chuyện và cố để không bị rơi xuống một cái “giếng đồng”( cái mà rất có thể chỉ là hình ảnh thêu dệt trong tâm chí của nàng mà thôi). Đoạn này để lại trong tôi một ấn tượng về cuốn sách rằng nó khá thơ mộng và đẹp đẽ. Đúng là mấy cảnh mà tôi thường thấy trong phim tình cảm lãng mạn.

Về tổng thể thì cốt truyện tuy không quá phức tạp nhưng bù lại tuyến nhân vật lại vô cùng sâu sắc và ấn tượng. Đọc không hề bị chán một lúc nào, và dường như tôi đắm chìm trong thế giới ấy mỗi khi cầm sách lên vậy. Naoko thì dịu dàng êm ái, Midori lại nhí nhảnh, sống động, còn Toru thì... rõ ràng là nhân vật chính mà mình chẳng biết dùng tính từ gì để miêu tả.

Chết

Mở đầu nhẹ nhàng tình cảm thế. Nhưng. Không. Đó chỉ là sự khởi đầu cho hàng tá thứ biến cố đang trực chờ. Phần tiếp của truyện xuyên suốt là những cái chết được dần gợi mở. Tuyến nhân vật dường như chia rõ làm 2. Những người đã chết và những người còn lại trên cuộc đời. Cả 2 đều mang những ý nghĩa riêng. Những người còn sống thì dường như đang san sẻ và mang theo 1 phần cái chết của những người đã khuất kia mà sống tiếp. Mới đầu tôi tưởng như tác giả đã làm ra quá nhiều cái chết “đại trà” nhưng rồi càng đọc tôi càng hiểu nó không hề “đại trà”’ tí nào bởi “cái chết vẫn luôn tồn tại ở đó và cái chết không còn là sự đối nghịch của sự sống mà là một phần của sự sống. Ta sống như để đang nuôi dưỡng sự chết vậy”( khúc này trích trong sách nhưng chắc không đúng trăm phần trăm, tôi nhớ gì viết lấy chứ lười không đem sách ra chép lại). Mấy điều này làm tôi nghĩ ngợi nhiều về giá trị cuộc đời mình. Rằng mình cũng đang sống thế nào để nuôi dưỡng sự chết (già) của mình.

Yêu

Đoạn sống chết bên trên có thể làm bạn hơi đau đầu, vì thế ta sẽ cùng đi vào chủ đề tình yêu trong truyện ( chủ đề lẽ ra phải được ưu tiên ban đầu). Nút thắt của câu chuyện nói về một tình huống khá điển hình là một mối tình tay ba của nhân vật Toru, Naoko và Midori. Tác giả đã đặt Toru phải đứng trước một tình thế khó khăn( một tình thế mà tôi mong mình sẽ không bao giờ phải gặp),là lựa chọn ai đây giữa hai cô gái, hoặc tương lai, hoặc quá khứ. Từ đây câu chuyện đã cuốn hút tôi hơn vì sự tò mò và trăn trở rằng đứng trước tình thế này một chàng trai sẽ phải quyết định lựa chọn thế nào.

Tình yêu thật là rắc rối, Toru “biết giả định thức tiếng anh, cậu hiểu môn lượng giác, cậu đọc được Các Mác, mà cậu không biết câu trả lời cho một việc đơn giản đến thế ư?”

Tình dục

Một điểm nữa không thể không nhắc đến trong truyện là những cảnh làm tình, được miêu tả đến trần trụi mà nhiều người cho là thô tục. Mình có hơi cau mày một chút khi đọc đến những cảnh đầu tiên. Không phải vì gì( mình cũng qua 18 lâu lắm rồi) chỉ là mình chưa từng đọc sách gì lại nói về những cảnh tình dục hơn nữa lại còn thẳng thắn và trần trụi đến vậy. Mượn lời trong phần phụ lục của cuốn sách mình xin trích ra một đoạn sau để nói về suy nghĩ tương đồng với suy nghĩ của mình sau khi đã quen với mấy cảnh tình dục trong truyện:

“... E ngại Rừng Na-uy là một tác phẩm thấp cấp, chắc chắn xuất phát từ một lối suy nghĩ không thành thật, bởi ở thời đại này, tránh né một cách phiến diện những việc vẫn thường làm mà không tiện nói ra, liệu có phải giả dối không?”

Tuy vậy điểm mình không thích là việc Toru ngủ với một cô gái một cách thật “dễ dãi”, và đến tận cuối truyện rồi mà tác giả lại khiến mình phải khó chịu thêm lần cuối nữa. Có thể mình không hiểu được cái ý nghĩa sâu sắc về tình dục của tác giả, nhưng dù sao đây chỉ là ý kiến cá nhân.

Review sách Rừng Nauy
Review sách Rừng Na-uy  - Ảnh Con hình con chữ

Đôi điều về nhân vật sống trong truyện

Dường như những nhân vật trong Rừng Nauy đều là những người bất toàn, họ đều méo mó cả. Mấy nhân vật chính thì rất cô độc trong cái thế giới bình thường, họ chỉ có 1,2 người bạn duy nhất, và cũng chỉ nhờ vào đó để có thể tiếp cận được thế giới bình thường. Mỗi người đều chịu những tổn thương trong quá khứ và phải sống tiếp với vết sẹo của nó trong người. Có người thì để nó bình phục và vượt qua được nhưng có người lại khiến nó lở loét ra và thống khổ vì nó.

Mấy nhân vật trong cái bệnh viện mà Naoko điều trị mới gọi là “buồn cười”. Bệnh nhân thì lại có vẻ là những người bình thường nhất, còn bác sĩ, hoặc cán bộ thì trông như người có vấn đề ở não vậy. Họ có thể đổi chỗ cho nhau thì hợp lý hơn.

“Điều làm những bệnh nhân ở đây trông bình thường là vì họ biết đến sự méo mó của mình”
(câu này chắc cũng do trí nhớ của mình chứ không được chép chính xác)

Mình cảm nhận đây là bài học khá sâu sắc mà truyện truyền tải được, vì bên ngoài cái bệnh viện ấy, mọi người trông như thể bình thường kia thực chất cũng là những người méo mó cả, chỉ khác biệt là họ không biết đến cái méo mó của mình hoặc giả như mình thật bình thường mà thôi.

Cảnh báo Spoil

Nếu bạn chưa đọc cuốn sách này thì có thể dừng đọc bài viết này bây giờ vì ở đoạn này mình sẽ tiết lộ nội dung của truyện( bạn có thể bắt đầu đọc sách sau đó quay lại đây nhé).

Nếu bạn đã đọc nó rồi thì hãy đọc tiếp nhé.

Đầu tiên mình đã có ý định dừng đoạn review ở đoạn trên nhưng rồi vì cảm thấy khá bí bách nên đành quyết định viết nốt nó ra. Đoạn này sẽ nói về 3 chi tiết khiến mình sốc nhất trong truyện.

1. Chi tiết đầu làm mình sốc khi đọc đến đoạn làm tình giữa Reiko và cô học trò 13 tuổi( có lẽ là 12 tuổi hoặc chính xác là 14 gì đó). Chuyện này hơi đi quá so với mức mình tưởng tượng. Ban đầu thì mình chẳng hiểu sao Reiko lại cứ liên tục kể xấu về một cô bé với nhiều ưu điểm như thế, xinh đẹp, thông minh,... Nhưng khi mọi chuyện ngã ngũ thì mình chỉ biết @.@. Có lẽ đây là 1 trong những chi tiết gây ám ảnh và khiến nhiều người khó chịu nhất khi đọc. Nhiều người sẽ thấy nó có hơi hướng quá thô bỉ, tục tĩu, và cả biến thái nữa( thật không vui khi phải gõ mấy chữ này) nhưng bản thân mình nghĩ đôi khi nó làm cho câu chuyện thật hơn. Kiểu như ở đâu đó vẫn có mấy vụ biến thái như vậy chỉ là bạn không biết đến thôi.

2. Chi tiết thứ 2 khiến mình khó chịu như đã nói trong đoạn Tình dục, đó là việc Toru và Reiko ngủ với nhau, thậm chí nó sau cái tang lễ hai người tự tổ chức cho Naoko nữa chứ. Đoạn này thì mình chịu không hiểu nổi. Một hình thức giảm stress chăng!

3. Và đến với chi tiết cuối cùng, đã tiết lộ 1 phần trong chi tiết 2. Mình không còn quá xa lạ với cái chết trong Rừng Nauy, và nếu ai đọc rồi thì cũng sẽ quen như mình cả. Những cái chết dường như là 1 phần gì đó chỉ luôn trực chờ để xuất hiện thôi. Nhưng rồi khi vừa lướt mắt qua chương thứ 11 tôi đã trợn trừng mắt vì sốc trước cái chết đột ngột của Naoko. Thực sự quá đột ngột.

Và như một thước phim quay chậm của mấy kẻ hay hoài niệm, khung cảnh đồng cỏ, Toru và Naoko dắt tay nhau và cố canh cho nhau không rơi xuống cái “ giếng đồng” lại hiện lên trong đầu tôi. Nó cứ tua đi tua lại vụt qua rồi biến mất trong đầu tôi. Tôi đặt cuốn sách xuống và để cho dòng suy nghĩ tuôn chảy. Nó vừa ào ạt như dòng nước cũng vừa quảnh quất như cơn gió quẩn trước trận giông cuốn bụi lên mù mịt vừa giật hướng này lại đổi hướng và luẩn quẩn hướng khác. Có lẽ tôi đã hơi quá nhập vai vào nhân vật chính khi đọc. Dĩ nhiên chả cần nói đến đây bạn cũng biết tôi buồn thế nào.

Không hiểu sao tác giả lại phải khiến cho Naoko phải chết( hoặc ít nhất là chết đột ngột đến vậy). Cái chết có vẻ đến gần ngay sao khi Toru chính thức nhận ra mình đã yêu Midori và vẫn còn yêu Naoko. Biết làm sao được, như đã nói, cái chết luôn trực chờ mà.

Chẳng lẽ tác giả đã nhẹ tay với Toru và không muốn anh phải khó xử day dứt nữa sao. Làm vậy giúp Toru có thể nói với Midori một cách nhẹ nhàng “cô ấy đã chết, chuyện chúng ta thế là ổn”( lại 1 sự hồi tưởng sai lệch về câu thoại của mình, nhưng đại ý nó vậy” hay sao.

Đọc hết chuyện mình cảm thấy có chút gì đó trống rỗng. Cái kết nó quá “nhẹ nhàng” so với lúc đọc giữa truyện nên mình cảm nhận vậy( hy vọng bạn hiểu ý từ nhẹ nhàng của mình). Và trong đầu mình tự nhiên lại nghĩ ra một cái kết khác.

Nếu Naoko không chết có lẽ sẽ đến một lúc nào đó Toru phải đối diện trực tiếp với Naoko và thành thực về việc cậu đã yêu Midori từ lúc nào không biết. Và Naoko sẽ cười rồi đáp: “ Nếu mình là cậu mình cũng sẽ yêu Midori thôi, cô ấy đáng yêu vậy mà. Đừng tự dằn vặt mình nữa. Cậu còn nhớ 2 điều mà mình bắt cậu hứa với mình lúc ở đồng cỏ không. Hãy đến thăm mình và đừng bao giờ quên mình đã từng tồn tại nhé.”

Review sách của Doãn Thị Nhàn

Mỗi trang cuối cùng của cuốn sách gấp lại luôn để lại cái dư vị nuối tiếc, chút hụt hẫng níu lòng.

Review sách Rừng Nauy
Review tiểu thuyết Rừng Na uy - Ảnh fb Doãn Nhàn

Đọc Rừng Nauy xong, cảm tưởng quãng thời gian tuổi trẻ của những thiếu niên ấy mang một màu xám ảm đạm, là hóa thân của mùa đông lạnh lẽo heo hút ở một vùng xa hẻo lánh. Con người đơn độc, khiếm khuyết, bấu víu lấy nhau trong thế giới riêng mình, nương tựa cùng nhau chống chọi với thế giới bên ngoài, thế giới "loài người" xa lạ, bộn bề, hổ lốn, đầy những dối trá... Họ tự khép mình, đơn độc mỏng manh cuộn mình thành những cái kén, dù méo mó nhưng mang đến cảm giác an toàn. Thanh xuân mỗi người dù mãi 17, 20 hay 30 40, họ đều mang nỗi đau riêng, đều tổn thương, vụn vỡ,... Niềm an ủi duy nhất, niềm vui duy nhất, lí do duy nhất để tiếp tục sự sống là họ có nhau, chỉ cần họ hiểu nhau, người ngoài kia, chẳng là gì, chỉ là loài người xa lạ bắt buộc phải tiếp xúc, phải sống cùng. Tất cả chỉ có thế. Tôi thảng thốt, đau lòng, nuối tiếc cho mỗi linh hồn, trước cái chết hụt hẫng của Kizuki, Naoko. Phải chăng đó là cách duy nhất họ có thể phản kháng với đời sống? Cách duy nhất để trốn tránh sự thật, cách duy nhất để giữ lại cái trong trẻo ít ỏi cuối cùng.

Mạch truyện nhẹ nhàng kéo dài mang niềm nhớ thương man mác, nỗi đau tuổi trẻ, giữa xã hội Nhật Bản những năm đầu thế kỉ 20. Tôi trăn trở, nghĩ về năm tháng tuổi trẻ đang trải qua, ngày tháng sau này, hi vọng sẽ không hối tiếc mất mát như họ.

Còn vấn đề nữa, phải chăng tôi chưa đủ lớn để hiểu, vì chưa trải qua chăng? Xuyên suốt truyện tình dục luôn gắn với tình cảm tuổi trẻ. Tôi cho rằng đó là lẽ tự nhiên, nhu cầu sinh lí hết sức bình thường. Nhưng có phải quá trần trụi? Ý tôi là ngôn từ phải chăng nên ý nhị hơn, vừa mở rộng đối tượng đọc vừa không thơ mộng hóa sự thật. Chúng ta phải thừa nhận đó là lé bình thường, là phương thức quyện hòa hai cá thể cả thể xác lẫn tâm hồn tuyệt diệu, nuôi dưỡng tình yêu, cũng rất thiêng liêng mà tạo hóa đã ban tặng. Nhưng dù sao cũng là nghệ thuật, lời văn tinh tế ý nhị sẽ dễ dàng đến với đông đảo độc giả mọi lứa tuổi.

Đọc được Rừng Nauy là may mắn, là trải nghiệm tuyệt vời, là hành trình đầy ý nghĩa. Haruki Murakami đã thức dậy cảm xúc tuổi trẻ một thời sống động, là con sóng chảy mãi xuyên suốt mọi khoảng cách thời gian, chảy mãi từ vùng đất mặt trời mọc đến mọi địa tầng Trái đất. Nó là một cuộc cách mạng trong tâm tưởng, sẽ khuấy động thế giới tâm hồn bạn. Có thể bạn nên chuẩn bị tâm lí trước khi đọc nó vào những ngày thu thế này ở Hà Nội. Bởi tôi phải mất mấy ngày mới thôi nỗi buồn bảng lảng đeo bám, niềm mất mát không tên.

Một tuổi trẻ đầy hoang hoải của những con người khiếm khuyết, đơn độc, dễ tổn thương,với những câu chuyện tình yêu đầy day dứt của các nhân vật trong truyện: mối tình tay ba giữa anh chàng Wantabe với Naoko và Midori, vòng tay ấm áp của chồng Reiko, câu chuyện tuổi trẻ năm 17 của ba con người Kizuki - Naoko- Wantabe,...

Tôi cá bạn sẽ không hề lãng phí thời giờ khi đọc cuốn sách.

Review sách của Lê Quỳnh Như

"NẾU MÌNH ĐỌC RỪNG NAUY TRƯỚC, CÓ LẼ MÌNH ĐÃ GHÉT HARUKI..."

Mình được tặng quyển này vào năm sinh nhật 18 tuổi, bởi một người em khá thân. Nhưng đến tận 5 năm sau, mình mới có hứng thú để mở nó ra lần đầu dù cho vào thời điểm được tặng thì Rừng Nauy vẫn là chủ đề bàn tán sôi nổi của hội những người trẻ yêu sách. Vô số lời ca tụng như kiểu "Một tác phẩm xuất sắc", "Đọc vào là bị chìm luôn vào cuốn sách vì độ u ám của nó", "Đọc xong muốn t.ự t.ử", nhưng ở độ tuổi 18 đang phơi phới thanh xuân, mình đã chọn không đụng tới nó vì mình chưa muốn... chết. Năm 23 tuổi, mình được đọc Kafka Bên Bờ Biển, và mình thật sự đánh giá cao ý tưởng của quyển này, nên bạn biết đấy, mình mở lòng để đón nhận Rừng Nauy một cách nghiêm túc hơn, nhưng cuối cùng thì đúng là cái gì càng hot càng chán.

Review sách Rừng Nauy
Review sách Rừng Nauy - Ảnh nguồn Internet

Bạn không nên mong chờ điều gì ở Rừng Nauy?

- Sex: Rừng Nauy không phải là thứ bạn mong chờ nếu có ai đó đồn với bạn "đây là một quyển truyện khiêu dâm trá hình". Nồ nô, cảnh sex trong truyện được miêu tả kín đáo và nhẹ nhàng, thậm chí có phần buồn rười rượi. Nhưng vấn đề là số lượng con gái mà cả nam chính Wantanabe và nam phụ Nagasawa lên giường là quá nhiều đến mức mình phải tự hỏi là "Nhân vật này có vấn đề gì về nhận thức à?".

- Lời văn mượt mà: Lời văn trong truyện chỉ đơn thuần là miêu tả, không mượt mà, cảm động hay hùng tráng. Đối thoại trong truyện thường nhạt nhẽo, ít nội dung và không có tính chất "chém gió thành bão". Thà bạn nghe Takahashi nói chuyện phiếm còn hay hơn!

- Xây dựng nhân vật xuất sắc: Không có xây dựng nhân vật xuất sắc ở đây, các nhân vật đều rất mờ nhạt. Truyện chỉ đơn thuần là lối kể chuyện theo hồi ức nhân vật "tôi".

Miêu tả tâm lý xuất sắc: Hầu như không có đoạn nào miêu tả tâm lý cả. Chỉ có nhân vật "tôi" kể chuyện mà thôi.

Cái đáng chán nhất là cuộc tình tay ba của Naoko, Midori và Wantanabe. Thật sự mình thấy rất thương Midori, bố mất, người mình thích thì không thích mình, nhưng vẫn làm tình với mình, và xem mình như món đồ dự phòng trong những khoảng thời gian mà anh ta không gặp được người mà anh ta yêu thương. Tính cách của cô đáng lẽ nên nhận được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống hơn là việc đứng đợi Wantanabe ban phát một chút quan tâm và đến lúc cô gái kia mất đi rồi thì anh ta mới nhận ra vẫn "có em chờ".

Midori là một cô gái mạnh mẽ và tự mình giải quyết các vấn đề của mình, mặc dù trải qua tuổi thơ dữ dội trong một gia đình chỉ toàn mắng chửi, thóa mạ và hoàn toàn không hạnh phúc. Tức là, đây là một người đối lập hoàn toàn với Naoko. Trong khi Naoko chỉ biết chấp nhận và không có động lực vươn lên, sống yếu ớt, dựa dẫm thì Midori lại không như vậy. Đó cũng là lý do mà con người ta khác nhau. Hoặc họ để cho cuộc sống xô đẩy và cuối cùng là chìm xuống bùn, hay khắc phục nó để có cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Mình đã từng trải qua cảm giác muốn chết, chưa biết có gọi là trầm cảm không, nhưng mỗi lần đọc tới đoạn có Naoko, nói thật, mình phát bực lên đi được ý!

"Rừng Na Uy" cũng chẳng có gì đặc sắc lắm, về mặt triết lý cũng chỉ tầm thường như cân đường hộp sữa. Ví dụ "Sự chết tồn tại, không phải như một đối nghịch mà là một phần của sự sống" hay là "Bằng cách sống cuộc đời của mình, chúng ta đang nuôi dưỡng sự chết", câu đầu thì cứ cho là tàm tạm đi (tầm thường) nhưng câu sau thì nghe cuộc đời là một con đường nhàm chán vậy.

Nếu mình đọc Rừng Nauy trước, có lẽ mình đã ghét Haruki Murakami. Nhưng thật may vì mình đọc Kafka bên bờ biển, và mình nghĩ rằng Haruki còn những tác phẩm xuất sắc hơn thế này nhiều. Trên đây là một số ý kiến cá nhân về Rừng Nauy, mong các bạn tranh luận văn minh. Yêu thương rất nhiều!

Review sách của Mi Mi

Đã bao giờ chuyện tình của bạn gắn với một bản nhạc hay một bài hát? Có lẽ là rồi. Rừng Nauy của Haruki Murakami cũng vậy, tên cuốn sách gắn liền với bản nhạc Rừng Nauy của nhóm nhạc Beatles nổi tiếng. Một chuyện tình giản dị nhưng ẩn chứa sâu trong đó là đầy sóng gió.

Review sách Rừng Nauy
Review sách Rừng Nauy - Ảnh Fb MiMi

Ta bất chợt tự hỏi rằng; Chúng ta đã sống như thế nào trong từng ấy năm của cuộc đời? Có phải chăng là sống ủy mị, tự lừa dối bản thân mình? Một giới trẻ Nhật Bản loay hoay trong sự cô đơn, chán chường, sống trong xã hội bất công của thực tại, của tình dục buông thả, của bạn bè khó khăn. Chính xã hội ấy đã đẩy những người có "tâm hồn méo mó" như Naoko vào con đường tự tử. Có lẽ chỉ có tìm đến cái chết cô mới có thể tìm ra lối thoát cho riêng bản thân mình. Chết là lối thoát hay là đường cùng? "Sự chết không phải là đối nghịch của sự sống mà là một phần của sự sống."

Lắng nghe lại bài hát của nhóm nhạc Beatles, Toru Watanabe nhớ lại mối tình đầu của mình với Naoko - người yêu cậu bạn thân đã chết của mình. Kí ức ấy đã mang Watanabe trở về lại những ngày còn là sinh viên ở Tokyo. Tác giả đã không kể theo trình tự, vào luôn câu chuyện như thể nó mới bắt đầu mà ông để cho Watanabe hồi tưởng lại những ngày chênh vênh nhất của cuộc đời ở một thế giới của tình dục buông thả, của tình bạn khó khăn, của tiền tài và danh vọng,..

Khi còn là sinh viên, Watanabe đã yêu cô bạn gái của người bạn thân nhất với mình sau cái chết của người bạn đó. Thế nhưng cái chết của người bạn thân nhất ấy đã lấy đi một phần tuổi mới lớn của cả Watanabe và Naoko, khiến họ luôn dằn vặt bản thân mình và sống một cách đau khổ. Và, với chứng trầm cảm cùng ý nghĩ đến cái chết luôn thường trực trong Naoko, cô đã đến một nơi mà Haruki Murakami gọi là "Nơi để chữa lành cho những tâm hồn méo mó" - một nơi như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Trong lúc Naoko tới đó thì có một cô gái tên Midori đã bước vào cuộc đời của Watanabe, buộc cậu phải lựa chọn, hoặc quá khứ hoặc tương lai....

Rừng Nauy ẩn chứa nhiều tầng lớp mà chỉ những người đã trải qua cảm giác chán nản thực tại mới có thể bóc từng lớp ra và khám phá hết cái vẻ đẹp của khu rừng bí ẩn ấy. Đằng sau những tầng lớp sâu thẳm của thể xác và tâm lí là một nỗi ưu tư và cô đơn của những tâm hồn trong sáng sẵn sàng thỏa hiệp với thế gian. Và, thể xác là nơi trú ngụ duy nhất, là phương tiện duy nhất của tình yêu.

Rừng Nauy không phải là một cuốn sách lãng mạn, đó là một cuốn sách hiện thực. Bởi hiện thực rõ ràng đang bao bọc lấy cả câu chuyện, hiện thực của giới trẻ Nhật Bản những năm 1960. Cho dù là dòng văn học hiện thực nhưng Haruki Murakami vẫn kể câu chuyện ấy thật ngọt ngào, sexy, như dư vị của tình yêu để rồi đi đến một cái kết mở: Watanabe đang không biết mình ở đâu? Phải chăng cái kết ấy chính là để người đọc cùng nghiền ngẫm lại và tự hỏi mình rằng: mình đang ở đâu? trong cái xã hội bất công nhưng giúp người ta phát huy hết năng lực này? Cho dù có đọc nó một lần hay đến một trăm lần thì trong đầu vẫn cứ phảng phất nhiều câu hỏi khác nhau, để khám phá ra hết những tầng ẩn ý của tác giả. Thực sự đây là một cuốn sách vừa tinh tế mà sừa sâu sắc, để lại nhiều ấn tượng khó phai trong lòng người đọc.

Tổng hợp : Minh Ngọc

Cảm ơn bạn đã xem bài viết "Review sách Rừng Nauy"​

Sản phẩm liên quan
Rừng Na Uy (Tái Bản) 30% Cháy hàng

Rừng Na Uy (Tái Bản)

105.000đ

150.000đ

(0)

Combo: Đồi Gió Hú + Rừng Na Uy 30%

Combo: Đồi Gió Hú + Rừng Na Uy

189.000đ

270.000đ

(8)

Bài viết liên quan
Review sách Thư cho em - Hoàng Nam Tiến
Review sách Thư cho em - Hoàng Nam Tiến

19/07/2024 00:32Minh Ngọc

Trong những trang viết đầy cảm xúc của “Thư Cho Em”, Hoàng Nam Tiến đã dệt nên một câu chuyện…

Xem tiếp
Review sách Người gác cây long não - Keigo Higashino
Review sách Người gác cây long não - Keigo Higashino

06/07/2024 23:42Minh Ngọc

“Người Gác Cây Long Não” của Keigo Higashino là một chuyến phiêu lưu kỳ ảo đầy bất ngờ, nơi những…

Xem tiếp
Review sách Nhật ký cá sấu - Khâu Diệu Tân
Review sách Nhật ký cá sấu - Khâu Diệu Tân

02/07/2024 00:40Minh Ngọc

“Nhật Ký Cá Sấu” của Khâu Diệu Tân không chỉ là một tác phẩm văn học đầy ám ảnh mà…

Xem tiếp
Review sách Bí hội thứ chín - Leigh Bardugo
Review sách Bí hội thứ chín - Leigh Bardugo

27/06/2024 01:32Minh Ngọc

Khi những bí ẩn cổ xưa gặp gỡ với thế giới hiện đại, "Bí Hội Thứ Chín" của Leigh Bardugo…

Xem tiếp
Review sách Less – Vòng quanh thế giới cùng một trái tim tan vỡ
Review sách Less – Vòng quanh thế giới cùng một trái tim tan vỡ

17/06/2024 01:32Minh Ngọc

"Less – Vòng quanh thế giới cùng một trái tim tan vỡ" của Andrew Sean Greer là một chuyến phiêu…

Xem tiếp
Review sách Những hiệu quế - Bruno Schulz
Review sách Những hiệu quế - Bruno Schulz

14/06/2024 17:07Minh Ngọc

Khi cầm trên tay "Những hiệu quế" của Bruno Schulz, bạn sẽ ngay lập tức bị cuốn vào một thế…

Xem tiếp
Review sách Mùi hương - Patrick Süskind
Review sách Mùi hương - Patrick Süskind

10/06/2024 01:38Minh Ngọc

Mùi Hương của Patrick Süskind không chỉ là một tiểu thuyết ly kỳ về khứu giác mà còn là một…

Xem tiếp
Review sách Lấy nước đường xa - Linda Sue Park
Review sách Lấy nước đường xa - Linda Sue Park

06/06/2024 23:58Minh Ngọc

Bạn đã sẵn sàng khám phá những câu chuyện đầy cảm hứng từ lòng dũng cảm và sự kiên cường…

Xem tiếp
Review sách Hiến Đăng Sứ - Yoko Yawada
Review sách Hiến Đăng Sứ - Yoko Yawada

04/06/2024 16:42Minh Ngọc

Bước vào thế giới của Hiến Đăng Sứ là như lạc vào một mê cung kỳ ảo, nơi hiện thực…

Xem tiếp
Review sách Kẻ theo dõi bí ẩn - Lisa Jewell
Review sách Kẻ theo dõi bí ẩn - Lisa Jewell

01/06/2024 01:09Minh Ngọc

Trong "Kẻ theo dõi bí ẩn" của Joey Mullen, những bí mật đen tối và mối quan hệ phức tạp…

Xem tiếp
Xem nhiều nhất

Cùng tác giả