Trong một thế giới đầy rẫy những mảnh ghép cảm xúc và sự kết nối tinh tế, "Người tình Sputnik" của Haruki Murakami là một cuộc hành trình đáng nhớ khám phá ý nghĩa sâu xa của tình yêu và sự mất mát.
Cuốn tiểu thuyết này không chỉ là một câu chuyện tình yêu giữa các nhân vật, mà còn là một bức tranh đa chiều về sự chuyển mình của một linh hồn nghệ sĩ trong thế giới hiện đại. K, một giáo viên tiểu học với lòng yêu thầm không lời đáp trả, và Sumire, cô gái nghệ sĩ tự do đầy mộng mơ, cùng nhau tạo nên một bản giao hưởng của những nỗi niềm tưởng chừng không thể gọi tên.
Khi Sumire biến mất không dấu vết, K phải đối mặt với hành trình tìm kiếm sự thật ẩn sau những lá thư và những giấc mơ được gửi gắm trong chiếc đĩa mềm. Murakami không chỉ dẫn dắt chúng ta đi qua những cung bậc cảm xúc của nhân vật chính mà còn mở ra một không gian đầy ẩn số, nơi tình yêu và sự sống còn tồn tại ở những dạng thức kỳ bí nhất.
"Người tình Sputnik" không chỉ là một tiểu thuyết, mà là một trải nghiệm đẹp đẽ, sâu lắng về những chuyến đi của tâm hồn, và cách chúng ta đối diện với những nỗi đau khôn nguôi. Hãy để Murakami dẫn lối cho bạn vào một thế giới nơi tình yêu tồn tại như một vì sao lẻ loi giữa bầu trời bao la – mãnh liệt, bất tận nhưng cũng đầy nỗi cô đơn.
Tác giả: Haruki Murakami
Dịch giả: Ngân Xuyên
Nhà xuất bản: Hội nhà văn
Nhà phát hành: Nhã Nam
Số trang: 284
Phát hành: 2021
Giá bìa: 86.000đ
Mua tiểu thuyết online giá rẻ ‘Người tình Sputnik’ tại Nhà sách trực tuyến Pibook.vn tiết kiệm từ 30% giá bìa
Trong vũ trụ mênh mông của văn học, "Người tình Sputnik" của Haruki Murakami là một ngôi sao lạc quan, tỏa sáng rực rỡ qua từng trang giấy. Murakami không chỉ thu phục độc giả bằng lối kể chuyện lôi cuốn, mà còn khiến họ đắm chìm trong một thế giới nơi tình yêu và cô đơn cùng tồn tại trong một sự cân bằng mong manh. Khi bắt đầu lật giở những trang đầu tiên, bạn sẽ nhanh chóng bị cuốn hút vào cuộc đời của K và Sumire, hai linh hồn đang tìm kiếm chính mình và lẫn nhau qua mỗi dấu chân trên hành trình đầy mộng mơ và bí ẩn này. Blog sách hay của Nhà sách trực tuyến Pibook.vn gửi tới bạn đọc tổng hợp một vài chia sẻ cảm nhận của độc giả đã đọc tác phẩm, mời bạn tham khảo review bên dưới!
“Đâu là thực, đâu là ảo? Văn gì mà trừu tượng hết sức!”
Lần đầu tiên dấn thân vào “con đường Murakami”, cũng đã được vài mọt sách mách nước rằng nếu đọc sách của ông thì nên đọc quyển này trước, nhưng mình vẫn thấy choáng!
Khi đọc nửa quyển đầu "Người tình Sputnik", mình đã nghĩ quyển này cũng như bao quyển khác, nhưng không, vào đến nửa sau là một nhịp điệu hoàn toàn khác: lên xuống, trầm bổng, vừa thực vừa mơ, vừa phải vừa không phải,...Thậm chí nhiều đoạn mình không thể theo được mạch truyện, các lối nói ví von, ẩn dụ cứ thế tuôn ra. Trí tưởng tượng của ông đúng kiểu siêu thực.
Truyện có ba nhân vật chính:
Sumire- nữ nhà văn tập sự, dám nghĩ dám làm. Đôi khi để tâm hồn mình bay bổng theo những giấc mơ và muốn sống mãi trong giấc mơ đó. Yêu Miu và ham muốn cô mãnh liệt.
Miu- một phụ nữ xinh đẹp đã đánh mất một nửa của mình vì một trải nghiệm kỳ lạ trong quá khứ. Hay nói cách khác là cô mơ hồ nhận ra một phần bản ngã của mình nhưng lại không muốn chấp nhận nó. Yêu Sumire nhưng không thể ham muốn cô.
K- luôn yêu Sumire bằng tình yêu chân thành, dẫu biết là không thể. Cũng có lúc anh bị lơ lửng giữa thực và mơ, giữa “hai thế giới” nào đó, và cuối cùng đành trở về thực tại sống lay lắt cuộc sống của mình. Anh yêu Sumire và luôn muốn hòa quyện vào cô.
Họ đều có điểm chung là bị nỗi cô đơn giày vò, khao khát đi tìm bản ngã của mình và luôn trăn trở với câu hỏi “Tôi là ai?”; Và họ đều không được tình yêu đáp lại. Cuối cùng thì họ cay đắng nhận ra:
“Vậy đó chính là cách sống của chúng ta. Bất kể sự mất mát tàn khốc và sâu sắc đến thế nào, bất kể những thứ bị cướp khỏi chúng ta- những thứ bị giật khỏi tay chúng ta- quan trọng đến thế nào, ngay cả khi chúng ta đã hoàn toàn thay đổi tới mức chỉ còn là một lớp da của chính mình trước đây, chúng ta vẫn tiếp tục sống cuộc sống của mình theo cách này, trong im lặng.”
Một cách kinh khủng! Đó là điều mình nghĩ đến khi đọc xong "Người tình Sputnik" - còn cái gì kinh khủng ư? Hay kinh khủng, dở kinh khủng, bình thường kinh khủng? Không, chỉ đơn giản là "một cách kinh khủng."
Mình mê say với Người tình Sputnik từ những dòng đầu tiên, khi Haruki Murakami kể với chúng ta sự cô đơn của vệ tinh Sputnik, của chú chó Laika, của vũ trụ, hay của những con người nhỏ bé trong thế giới này. "Vì sao mọi người cứ phải cô đơn như thế này?... Có phải trái đất sinh ra để nuôi dưỡng sự cô đơn của con người?" Sự cô đơn, sự song hành, sự tiếp nối, sự chấm dứt... tất cả mọi thứ chúng ta phải trải qua để rồi một ngày nào đó, chúng ta không biết mình đang sống vì điều gì nữa.
Dường như có hai thế giới tồn tại song song trong mỗi người, mà thực tế là có cả ngàn vũ trụ. Miu, đã tách làm hai kể từ cái ngày cô ở trên vòng quay cao nhất của chiếc đu quay, và cô gặp Sumire ở cái thế giới này, hay thế giới kia? Sumire, ở tuổi 22, chấp nhận đổ máu để tìm đến với Miu, nơi người tình Sputnik của cô chấp nhận. K, cho đến một ngày, khi không còn chịu nổi sự cô đơn, có phải cũng đã đổ máu để tìm đến Sumire? Cuối cùng, con người chẳng bao giờ có thể cô đơn đến thế, và họ chịu hy sinh tất cả, chịu bị xé làm đôi, chỉ để tìm kiếm một người mà mình có thể đồng điệu ư...? Không phải, họ tìm đến một thế giới nơi chiếc vỏ rỗng của họ được lấp đầy, và để lại nơi này một chiếc vỏ rỗng đúng nghĩa...
Có thể là mình quá thích Sumire, mà có thể là không phải, cái mình thích là con người Sumire mà Haruki Murakami dựng nên. Có lẽ mình cũng yêu Sumire như cái cách mà K yêu cô vậy. Nhưng mình biết rằng, mình yêu cái sự tự do Sumire, mình yêu cách cô sống trước khi Miu xuất hiện, và có lẽ mình cũng giống Sumire, sẵn sàng đổ máu để gặp lại Sumire, trước khi cô tìm đến Miu, và không còn là chính mình.
Có lẽ một ngày, máu sẽ đổ. "Nhưng không có vết máu nào, không có mùi máu, không có máu đông. Chắc hẳn máu theo cách lặng lẽ riêng của nó đã thấm vào trong."
Rõ ràng, Người tình Sputnik là cuốn sách nói về nỗi cô đơn - nỗi cô đơn của những cá thể sống, không sống, tồn tại, hữu hình và cả vô hình trên trái đất này. Vệ tinh Sputnik, chú chó Laika, Sumire, Miu, chồng của Miu, K, người tình của K, Cà rốt, đến cả ông bảo vệ ở siêu thị... mỗi người đều cô đơn trong Người tình Sputnik...
Người Tình Sputnik - Haruki Murakami.
Bạn mình đưa mình đọc quyển này vì là quyển nhẹ đô nhất của Haruki Murakami, nghe thì buồn cười kiểu như mình phải tìm độ khó cho cuộc đời vậy nhưng đúng là mình ít khi đọc những quyển nặng tâm lý.
Khi đọc quyển này mình rất bình tĩnh, thoải mái.
Khi đọc xong còn tầm 100 trang mình đã kiểu "Hả?"
Sau khi đọc trang cuối cùng mình vẫn ở trạng thái "Hả?"
Câu chuyện dẫn dắt có đầu, có giữa và không hề có một khúc bẻ cua gắt nào, nó khiến mình trông đợi rồi chưng hửng, dù từ đầu không mang theo hứa hẹn gì.
Mình không bàn nhiều về nội dung vì như phản ứng trên, mình vẫn đang hả với nhân vật, với câu chuyện (dù đọc sau vài tháng rồi mình mới viết cái này), nhưng cứ mỗi ngày trôi qua, mình lại nhận ra thêm một điều gì đó qua những đoạn đã đọc và còn sót lại, nằm yên trong đầu mình.
Nhờ quyển sách này mà mình nhận ra trong chính mình còn có rất nhiều bản ngã khác nhau cùng tồn tại, có những suy nghĩ khác nhau, có những cư xử khác nhau, và mình dần chấp nhận việc mình lúc này lúc kia không đồng nhất.
Sách của Haruki Murakami để cảm hơn là để hiểu, vì nếu muốn hiểu, chẳng ai hiểu được. Cả thế giới còn đang cố gắng tìm hiểu xem ông viết cái gì, còn mình, chỉ đơn giản góp nhặt từng chút "cảm" qua từng nhân vật.
Thấy mình ở K, Sumire, hay chính là Miu thì cũng đúng, ở giai đoạn này, hoặc kia thôi.
Đọc khi cô đơn, hoặc lạc lối sẽ thấy mình cũng như chiếc thuyền lênh đênh.
Đọc khi đang lao vào tình yêu cũng được, để thấy mọi thứ cũng không như là mơ nhưng cứ liều thôi.
Một chút dục vọng (hoặc là nhiều chút) nhưng được diễn tả một cách đẹp vừa đủ, khơi gợi vừa đủ, như kiểu mình có thể mơn trớn lên da của nhân vật một cách nhẹ nhàng.
Tổng hợp: Minh Ngọc