Gabriel García Márquez, một trong những nhà văn lừng danh nhất thế kỷ 20, không chỉ nổi tiếng với những tác phẩm của mình mà còn với tình yêu mãnh liệt đối với văn học. Khi xuất hiện trong chương trình "Đối thoại với Gabriel García Márquez", ông đã chia sẻ bí quyết đơn giản nhưng đầy mê hoặc của mình: “Cũng không có phương pháp gì cả. Tất cả những gì tôi làm là đọc nhiều, suy nghĩ nhiều và viết lại liên tục. Đó không phải là điều gì đòi hỏi kỹ thuật quá cao.”
Márquez, từ bỏ học luật để theo đuổi đam mê với báo chí và cuối cùng là văn chương, đã trở thành biểu tượng của chủ nghĩa hiện thực huyền ảo. Tác phẩm "Trăm năm cô đơn" và "Tình yêu thời thổ tả" là những ví dụ xuất sắc cho phong cách viết độc đáo của ông, làm say đắm hàng triệu độc giả khắp nơi trên thế giới.
Xem thêm: Review sách Trăm năm cô đơn
Cùng Blog sách hay của Nhà sách trực tuyến Pibook.vn khám phá những tác phẩm đã để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm hồn Márquez qua danh sách được tổng hợp từ cuốn tự truyện "Living To Tell The Tale" của ông, như được Brain Pickings ghi lại. Những cuốn sách này không chỉ phản ánh sự đa dạng trong gu đọc của Márquez mà còn cho chúng ta cái nhìn sâu sắc về nguồn cảm hứng cho các tác phẩm của ông.
Xem thêm: Sách hay của Gabriel García Márquez
Márquez chia sẻ: “‘Núi thần’ là thành công vang dội của Thomas Mann… Tôi vẫn nhớ buổi đọc sách tối hôm đó kéo dài hơn một tiếng đồng hồ và được tổ chức trong ký túc xá với sự hưởng ứng của mọi người. Và hiệu trưởng đã phải can thiệp, nếu không chúng tôi lại thức cả đêm để chờ hai nhân vật Hans Castorp và Clavdia Chauchat hôn nhau. Hay những lúc căng thẳng, chúng tôi ngồi dậy trên giường để không bỏ sót một lời nào trong cuộc đọ sức triết học giữa Naptha và người bạn Settembrini.”
Márquez chia sẻ: “‘Ulysses’ không chỉ là sự khám phá ra thế giới đích thực mà tôi chưa bao giờ nghi ngờ bên trong mình, mà còn là sự trợ giúp kỹ thuật vô giá cho tôi trong việc giải phóng ngôn ngữ cũng như xử lý thời gian và cấu trúc trong sách của mình.”
Márquez chia sẻ: “Tôi nhận ra rằng cuộc phiêu lưu đọc 'Ulysses' của tôi khi mới 20 tuổi, và sau đó là 'Âm thanh và cuồng nộ', thực sự là những sự táo bạo chưa chín muồi và không có tương lai. Tôi quyết định sẽ đọc lại chúng với một cái nhìn ít thiên kiến hơn. Quả thật, nhiều điều từng dường như rườm rà hay khó hiểu trong tác phẩm của Joyce và Faulkner bỗng chốc mở ra trước mắt tôi với một vẻ đẹp và sự đơn giản khiến người ta kinh sợ. Tôi nghĩ đến việc làm phong phú thêm màn độc thoại bằng cách sử dụng những tiếng nói đến từ mọi ngóc ngách của thị trấn, như một bản hợp xướng Hy Lạp, theo phong cách của “Khi tôi nằm chết”, nơi những phản chiếu của cả một gia đình được xen kẽ quanh một người đang hấp hối”
Márquez chia sẻ: “Ngay từ lần đầu đọc ‘Oedipus Rex’, tôi đã thấy đây là một tác phẩm hoàn hảo.”
Márquez chia sẻ: “Gustavo Ibarra cho tôi mượn cuốn ‘Nhà có bảy đầu hồi’ của Nathaniel Hawthorne, cuốn sách để ghi dấu ấn trong cuộc đời tôi. Chúng tôi cùng nhau cố gắng xây dựng một học thuyết về tính chết chóc của nỗi nhớ trong chuyến lang thang của Ulysses Odysseus, nơi chúng ta bị lạc và không bao giờ tìm được đường thoát ra.”
Márquez chia sẻ: “Thật đáng xấu hổ khi tôi chưa đọc các tiểu thuyết gia người Mỹ mới mà mới chỉ bắt đầu được biết đến ở đây, nhưng may mắn thay, tiến sĩ Vélez Martínez đã bắt đầu với một nhắc nhở không chính thức về "Túp lều bác Tom", một tác phẩm mà tôi đã biết rất rõ từ thời trung học. Tôi lập tức chộp lấy nó. Cả hai giáo viên chắc hẳn phải đã trải qua một cảm giác hoài niệm, bởi vì sáu mươi phút chúng tôi dành riêng cho kỳ thi đã trôi qua trong một phân tích cảm xúc về chế độ nô lệ ô nhục ở miền Nam nước Mỹ. Và đó là tất cả những gì chúng tôi đạt được”
Márquez chia sẻ: “Tôi thậm chí còn dám nghĩ rằng những điều kỳ diệu mà Scheherazade kể lại đã thực sự xảy ra trong cuộc sống hàng ngày ở thời của cô, và đã không còn xảy ra nữa vì sự hoài nghi và hèn nhát thực tế của các thế hệ sau. Tương tự như vậy, dường như không ai ở thời đại chúng ta có thể tin rằng bạn có thể bay qua các thành phố và ngọn núi trên một tấm thảm, hay rằng một nô lệ đến từ Cartagena de Indias sẽ phải sống hai trăm năm trong một cái chai như một hình phạt, trừ khi tác giả câu chuyện có thể làm cho độc giả của mình tin vào điều đó."
Márquez chia sẻ: “Sau khi đọc cuốn sách, tôi không thể đi ngủ với sự thanh thản như lúc trước nữa. Cuốn sách đã xác định một hướng đi mới cho cuộc đời tôi ngay từ dòng đầu tiên, mà ngày nay nó là một trong những tác phẩm vĩ đại trong văn học trên thế giới: ‘Khi Gregor Samsa thức dậy vào một buổi sáng sau những giấc mơ khó chịu, anh thấy mình biến thành một con côn trùng khổng lồ trên giường.’ Tôi nhận ra rằng không nhất thiết phải chứng minh sự thật: chỉ cần tác giả viết ra điều gì đó là sự thật là đủ, không cần bằng chứng nào khác ngoài sự tài năng và uy quyền của giọng nói. Lại là Scheherazade, không phải trong thế giới ngàn năm của cô, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra mà ở một thế giới không thể sửa chữa khác, nơi mọi thứ đã mất đi. Khi đọc xong cuốn sách, tôi cảm thấy một khao khát không thể cưỡng lại là được sống ở thiên đường xa lạ đó.”
Xem thêm: Review sách Của chuột và người
Xem thêm bài viết:
Tổng hợp: Thanh Nhã
Nguồn tham khảo: Theo Brain Pickings