024 6329 6389
Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Những ký ức nhẹ nhàng của tuổi thơ đan xen với thực tại. Câu chuyện về tình yêu, tình bạn và tình thân.
Click để xem nhanh nội dung bài viết:
Câu chuyện kể về tình bạn gắn bó của ba nhân vật Toyama Satoshi, Igarashi Yuji, Takigawa Karin từ những năm 14 tuổi cho đến khi trưởng thành, tình cảm tốt đẹp giữa người với người, sự gắn kết giữa con người với thiên nhiên.
Họ cùng nhau trải qua những mùa hè cùng đám thủy sinh dưới cống, cùng nhau trải qua những mùa đông trong “căn phòng khách” được làm từ rác. Họ quan tâm nhau bằng những lời nói thật lòng, bằng những cử chỉ xuất phát từ trái tim.
Thế rồi một ngày Satoshi phải chuyển nhà đi một nơi khác, tưởng chừng sau đó Yuji và Karin sẽ quên cậu, nhưng không. Họ vẫn trao đổi thư từ cho nhau cho đến khi mất liên lạc hoàn toàn.
Nhưng kể cả khi mất liên lạc với nhau, cả ba người vẫn luôn nghĩ đến nhau. Để rồi một ngày nào đó vô tình gặp lại nhau chỉ cần vẫy tay chào và nói “Gặp được cậu tớ vui lắm. Tớ chỉ muốn nói vậy thôi".
Độc giả Linh Hoàng: "Nếu gặp người ấy, cho tôi gửi lời chào" hấp dẫn ngay từ cái tên gọi. Không hiểu sao vừa thấy đã quyết tâm là phải có nó, phải đọc nó, lạ lắm… Nếu có ai đi tới thế giới đầy ắp kỷ niệm ấy, xin cho tôi gửi lời chào tới những cô bé tuổi 15 vui tươi hồn nhiên không phiền muộn của ngày xưa ấy.”
Độc giả Linh Bún: “những đoạn hội thoại của nhân vật thường ngắn gọn, chỉ một vài câu, nhiều khi là những câu tưởng như vu vơ. những diễn đạt kiểu "à, ra vậy", "ra thế", "ý tôi là cũng có những chuyện như thế"... theo mình là điều làm nên lối kể chuyện rủ rỉ và mạch văn như suối chảy vào lòng người. luôn có một chút gì khiến mình mỉm cười và thấy khoan khoái khi đọc thứ văn như vậy. hoàn toàn thư thái. trong khi đó, những chi tiết được miêu tả, thì giống hệt như tranh của Yuji vậy. cực kì bâng quơ nhưng lại vô cùng tỉ mẩn. có lẽ tác giả dày công đẽo gọt nên khung cảnh thế giới như vậy để tạo nên cái không khí thích hợp nhất cho nhân vật và câu chuyện của mình.”
Độc giả Hoàng Nguyễn: “Đây là một quyển sách viết về hạnh phúc. Bản thân mình cũng không ngờ đây lại là một tác phẩm quá ấm áp, người chết kẻ sống, ai cũng cảm thấy bản thân trọn vẹn vui vẻ, hơn nữa câu chuyện lại mang màu sắc kì ảo nên mình rất ngạc nhiên, vì bản thân vốn nghĩ đây hẳn phải là một tác phẩm gắn liền với thực tế phũ phàng.”
“Dù quên đi nụ hôn thứ ba mươi ba nhưng làm sao quên được nụ hôn thứ nhất. Ai cũng sẽ mang theo ký ức về nụ hôn đầu tiên rồi cất giấu tới tận cổng thiên đường”
“Đừng hỏi tại sao tớ thích.. vì bản thân tớ cũng không biết được đâu”
“Nước mắt là thứ tuy có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng không ai có thể nhìn thấy quá trình nội tâm dẫn đến nó cả”
"Ừ. Cơ mà nhé, buồn cũng là một món quà được ban phát cho con người ta mà. Còn nó thì các mảnh ghép của cuộc đời mới được lấp đầy. Bởi vì nhé, cậu thử nghĩ mà xem. Nếu điều này là không cần thiết thì mình cũng đâu cần phải có cảm xúc đúng không. Nỗi suy sụp khi mất đi người ta yêu thương, cũng giống như sinh vật sống ở trên đời mà phải chịu thương tật nặng nề. Thậm chí có cả những người chết theo người mình yêu thương.
Ấy thế nhưng con người ta vẫn được ban cho cảm xúc, đó là bởi chắc chắn nó có ý nghĩa nào đó."
"Bởi vì hạnh phúc quá ít ỏi... Vậy nên mới phải tranh giành nhau... Hạnh phúc thừa mứa. Hạnh phúc đến nỗi không thể dùng hết. Những kẻ nhìn thấy điều đó trong giấc mơ suy cho cùng chỉ được cho là kẻ lạc quan đáng khen mà thôi."
Takuji Ichikawa sinh ngày mùng 7 tháng Mười năm 1962 tại Tokyo. Ông tốt nghiệp trường đại học Dokkyo. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông, Separation, xuất bản năm 2002.
Cuốn Em sẽ đến cùng cơn mưa (xuất bản tại Nhật với tên Ima Ainiyukimasu) in lần đầu năm 2003, là một trong những tiểu thuyết thành công nhất Nhật Bản, được chuyển thể thành truyện tranh, kịch, phim truyền hình ở Nhật và điện ảnh tại Mỹ
Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác
Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi
0
Đánh giá